Nhiếp tâm là Định học.
Nhận rõ chính Huệ học.
Chánh niệm trừ vọng hoặc.
Giới thể đồng thời đủ.
Nhận rõ chính Huệ học.
Chánh niệm trừ vọng hoặc.
Giới thể đồng thời đủ.
Niệm lực được tương tục
Đúng nghĩa chấp trì danh
Nhất tâm Phật hiện tiền
Tam-muội Sự thành tựu.
Đúng nghĩa chấp trì danh
Nhất tâm Phật hiện tiền
Tam-muội Sự thành tựu.
Đương niệm tức vô niệm
Niệm tánh vốn tự không
Tâm làm Phật là Phật
Chứng Lý Pháp thân hiện.
Niệm tánh vốn tự không
Tâm làm Phật là Phật
Chứng Lý Pháp thân hiện.
Nam mô A-Di-Đà
Nam mô A-Di-Đà
Cố gắng hết sức mình
Cầu đài sen thượng phẩm.
Nam mô A-Di-Đà
Cố gắng hết sức mình
Cầu đài sen thượng phẩm.
Phật lịch 2500 (1956)
Hân-tịnh tỳ-kheo Thích Trí Tịnh biên soạn.
Chú Giải:
Kệ niệm Phật
Hân-tịnh tỳ-kheo Thích Trí Tịnh biên soạn.
Chú Giải:
Kệ niệm Phật
Hạ thủ công phu
Một câu A-Di-Đà
Không gấp cũng không huỡn
Tâm tiếng hiệp khắn nhau
Thường niệm cho rành rõ
Khi hạ thủ công phu, ở nơi một câu hồng danh của Phật
"Nam mô A Di Đà Phật" hay là "A-Di-Đà Phật" niệm cho được
vừa chừng không quá mau - (không gấp) không quá chậm (không huỡn) là niệm cho
đều đặn. Kế đó là mình phải giữ làm sao cho cái tiếng niệm Phật cùng với cái
tâm của mình phải hiệp khắn nhau. Nghĩa là cái tâm phải duyên theo tiếng, cái
tiếng phải nằm ở trong tâm, không để cho nó xao lãng theo một tiếng gì khác, hễ
nó thoạt mà rời đi thì mình phải nhiếp kéo nó trở lại liền đặng cho nó trụ nơi
cái tiếng, như vậy gọi là "Tâm tiếng hiệp khắn nhau" (1) nghĩa là cái
tâm và cái tiếng không khi nào rời nhau, mà tâm và tiếng không khi nào rời nhau
đó mới gọi là thiết thật niệm Phật, chớ nếu trong lúc mình niệm Phật mà mình
lại tưởng niệm những việc khác đó là mình niệm việc khác, nhớ việc khác, chớ
đâu phải là thật niệm Phật. Nếu là thật niệm Phật thì trong tâm mình chỉ nhớ và
tưởng Phật mà thôi. Bây giờ mình niệm Phật, danh hiệu Phật, tất nhiên là mình
nhớ và tưởng lấy ở nơi cái tiếng niệm Phật, cái hiệu của Phật, như vậy mới gọi
là thiết thật niệm Phật. Thành ra mình làm cái gì cũng phải cho thiết thật đúng
cái đó, chớ nếu sai đi, tất nhiên khó có thể thành công được, do đó mới có câu
"Tâm tiếng hiệp khắn nhau". Nên nhớ kỹ lắm mới được. Khi niệm Phật
phải nhớ câu đó và phải làm cho đúng theo mới có lợi lạc. Nếu được tâm tiếng
hiệp khắn nhau như vậy mới gọi là niệm đúng cách và thiết thật.
Giờ đây phải "thường niệm cho rành rõ". Tâm tiếng
hiệp khắn nhau rồi, nhưng phải để ý cho nó rành, rành là rành rẽ, tức là từ
tiếng, từ câu không có lộn lạo, còn rõ là rõ ràng, hể Nam là rõ tiếng Nam, Mô
là rõ tiếng Mô, A là rõ tiếng A cho đến Phật thì Phật cái tiếng không trại đi
(2), phải cho thật rõ, vì điều nầy rất cần lắm, chớ nếu mình niệm mà không nhận
cho rành rẽ và rõ ràng, niệm một cách bơ thờ (3), về sau khi công phu được
thuần thục, mà khi thuần thục rồi, cái niệm trong tâm nó tự nổi lên cũng không
rành rõ, nó hơi trại đi, chớ nếu lúc nào mình cũng giữ cho rành rõ, thì khi
thuần thục trong tâm mình nó cũng nổi lên cái tiếng Phật rõ lắm, điều này rất
quan trọng (4). Nên nhớ chữ "Thường" nếu muốn được cái tâm mà về sau,
nó tự niệm lấy nó, không cần mình phải ép buộc nó mới niệm. Phải thường - nghĩa
là luôn luôn mình phải niệm cho thật nhiều giờ và thời gian cho được tưng tục
gọi là thường, chớ nếu trong một ngày, một đêm mà mình chỉ có niệm một hai
tiếng đồng hồ thôi, còn 22 tiếng kia mình lại nghĩ việc tào tạp thì biết bao
giờ tâm mình mới thuần thục được. Mình phải tập cho nó niệm luôn luôn lâu ngày
thành thói quen - tập quán - nhưng bây giờ mình bận đủ các công việc, đâu phải
như các vị rãnh rang (cấm tuc, Kiết-thất hay là tịnh niệm, tịnh khẩu chẳng hạn,
vậy mình phải là sao đây?
Tất nhiên trong lúc đi đứng nằm ngồi và lúc rãnh cũng bắt cái
tâm mình nó niệm Phật, trừ khi nào tâm mình bắt buộc phải chú trọng đến những
công việc gì khác, xong rồi, phải nhớ niệm Phật lại. Như lúc mình mặc áo mình
cũng niệm Phật được, bởi vì lúc đó cái tâm có thể rảnh để niệm Phật, như lúc
mình ngồi ăn cơm cũng niệm Phật được, hoặc lúc mình nằm nghỉ, chứ không phải
chỉ niệm Phật lúc mình ở trước bàn thờ Phật, có chuông, có mõ, quỳ nơi đó, nếu
chỉ có như vậy thì thời gian ít lắm, không thể gọi là thường làm được và nếu
không được như vậy thì khó thuần thục, khó thành thói quen. Về công hạnh niệm
Phật điều đó cần phải nhớ lắm mới được.
NHIẾP TÂM LÀ ĐỊNH HỌC
NHẬN RÕ CHÍNH HUỆ HỌC
THUYẾT CHÁNH NIỆM TRỪ VỌNG HOẶC
GIỚI THỂ ĐỒNG THỜI ĐỦ (5)
Trong một câu niệm Phật, mình gồm cả ba môn "Vô lậu
học" mà các đệ tử của Phật cần phải thật hành là "Giới Định
Huệ".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét